Chuyện tình yêu
Tình yêu không chỉ là một danh từ - nó là một động từ; nó còn hơn cả một cảm giác - đó là sự quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ, hy sinh.
Bạn có tin vào tình yêu "sét đánh" không?
Tôi đã từng không tin vào tình yêu sét đánh. Đã từng nghĩ làm sao có thể thích một người chỉ qua lần chạm mặt đầu tiên? Vậy mà giờ đây tôi lại đang như vậy, bây giờ tôi đã hiểu: thế nào là tình yêu sét đánh đấy!!! Ngày ấy tôi gặp em bước ra từ lớp học mà chính tôi đang làm giáo viên chủ nhiệm. Mà nào hay biết, 1 năm sau người ấy lại là vợ mình.

Lời tỏ tình dễ thương^^
Đó là một ngày hè mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Sau hơn một tháng trò chuyện và gặp gỡ, tôi quyết định sẽ chính thức ngỏ lời với Dương. Tôi đã lên kế hoạch rất cẩn thận và tỉ mỉ, chọn một nhà hàng có không gian thật riêng tư để thực hiện một việc vô cùng quan trọng - tỏ tình.
Thú thật là lúc đó tôi run lắm, chưa bao giờ tôi thấy một phút lại trôi qua lâu đến như vậy... "Em chưa cần trả lời anh vội đâu, nếu em cần thời gian. Trong thời gian ấy, anh vẫn muốn ở bên cạnh em với vai trò là một người bạn. Từ này em không cần phải làm mọi thứ một mình nữa vì đã có anh đồng hành cùng em rồi". Và cảm xúc như vỡ òa khi em gật đầu đồng ý lời tỏ tình của tôi ^^.

Phút giây cầu hôn
Một ngày lễ Tình nhân tưởng như rất đỗi quen thuộc, nhưng lại trở thành một cột mốc không thể nào quên trong cuộc đời tôi. Đó là ngày tôi ngỏ lời cầu hôn em.
Tôi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc ấy từ rất lâu, dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, trong lòng tôi lại hồi hộp đến khó tả. Một buổi tối dịu dàng, dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng riêng tư của một nhà hàng bên hồ Tây – tôi lấy hết can đảm, trao cô ấy một chiếc nhẫn và nói lời mà tôi đã ấp ủ suốt nhiều tháng:
"Dương à, em đồng ý lấy anh nhé?"
Cô ấy khẽ mỉm cười – nụ cười ấy khiến tôi thấy mọi lo lắng tan biến. Dương gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: Từ giây phút này, cuộc đời tôi có lẽ sẽ không cần điều gì quá lớn lao nữa, chỉ cần em đồng ý nắm tay tôi đi qua những tháng năm phía trước – thế là đủ.

Ngày lễ dạm ngõ
Khi những tia nắng mùa xuân đầu ngày len qua vòm lá xanh, cũng là lúc hai gia đình chúng tôi chính thức gặp mặt để bàn chuyện trăm năm cho đôi trẻ. Lễ dạm ngõ diễn ra trong không khí vui tươi và đầm ấm giữa hai bên họ hàng cùng bạn bè cả hai. Đó cũng là bước đầu tiên khẳng định sự gắn kết giữa hai bên gia đình, và là ngày tình yêu của tôi và Dương được công nhận một cách trọn vẹn.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác hôm ấy – hồi hộp nhưng đầy háo hức. Khi cùng mọi người mang lễ vật đứng trước cổng nhà Dương, tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Tay tôi ôm hoa nhưng có chút run dù đã dặn lòng “phải thật bình tĩnh”. Nhưng rồi, khi nhìn thấy Dương đón tôi trong tà áo dài dịu dàng, ánh mắt rạng rỡ nhưng cũng đầy xúc động, tôi biết mình đã đúng – đúng khi yêu cô ấy, đúng khi chọn cô ấy là người đồng hành cho cuộc đời.
"...Thay mặt họ nhà trai, con xin gửi lời cảm ơn tới họ nhà gái đã dành thời gian và công sức để chuẩn bị cho buổi lễ dạm ngõ này. Thực sự hiện tại con đang cảm thấy vô cùng xúc động và hạnh phúc. Con hứa sau này hai vợ chồng con sẽ sống với nhau hòa thuận để đáp lại sự ủng hộ và vun vén của bố mẹ, hai bên họ hàng" - đây là những lời tôi đã nói trong buổi lễ.
Với tôi, lễ dạm ngõ không chỉ là một nghi thức truyền thống, mà còn là sự khẳng định: tình yêu của chúng tôi đã được đơm hoa từ sự chấp thuận, vun vén và yêu thương của cả hai bên gia đình. Và từ giây phút ấy, tôi càng trân trọng Dương hơn – người con gái sẽ cùng tôi viết tiếp câu chuyện dài mang tên hạnh phúc.

Vũ Gia Khánh
Chúc thầy cô hạnh phúc